Powered By Blogger





Monday 25 February 2013

Thư một cô gái gửi con rắn







Rắn thân yêu và tội nghiệp của chị!



Mới đọc câu đầu tiên chắc em đã giật mình. Xưa nay, phụ nữ luôn luôn sợ rắn, các cô gái trẻ còn sợ hơn, còn cô nào vừa trẻ vừa đẹp sẽ sợ nhất. Mà chị không những đẹp, còn tuyệt đẹp nữa kìa.
Chắc em ngạc nhiên vì chưa gặp chị lần nào. Thực ra, chị đã nhìn thấy em rất nhiều lần, trong một hoàn cảnh mà em không lấy làm vinh dự, đó là khi em ở trong chai.
Là một con rắn kiêu hãnh, đẹp đẽ, trưởng thành và có trí tuệ, rõ ràng em không thích chui vào chai, cũng giống như chị không thích chui vào thùng, nhưng chúng ta không thể chối bỏ một thực tế là em đã ở trong chai, thường ở trong chai và sẽ còn ở trong chai.
Điều bi kịch nằm ở chỗ em không tự chui vào. Mặc dù tất cả các loại rắn trên đời đều nổi tiếng về chui hay bò thì chị cũng chưa khi nào thấy một con rắn tự động chui vào chai, nhất là khi chai đó có sẵn rượu. Nói tóm lại, em đã bị ngâm vào trong ấy. Nhưng ai ngâm, tại sao ngâm và ngâm với mục đích gì? Đó là thứ chị muốn phân tích với em trong lá thư này.

Đầu tiên, rõ ràng đàn ông đã ngâm em. Không phải tất cả đàn ông, nhưng rất nhiều kẻ trong số họ đã làm việc này. Tiếc thay, trong đó không thiếu gì kẻ học thức đầy mình hoặc ăn mặc bảnh bao hay có cả hai thứ đấy.
Em hãy công nhận một chân lý hiển nhiên là chưa có cô gái nào ngâm rượu rắn cả. Dù có cô gái béo, dù có cô gái gầy, dù có cô gái xinh đẹp như thiên thần hay gian ác như phù thủy, việc ngâm rắn vào rượu chả phải chuyện họ thích làm. Mà trên đời này, như em đã biết, cái gì không do phụ nữ gây ra, sẽ do đàn ông gây ra. Em bị ngâm rượu bởi đàn ông. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Rắn thân yêu, tại sao đàn ông làm thế?
Đó là một câu hỏi mang tính thời đại, khiến cả loài người tiến bộ thắc mắc.
Bởi ai cũng hiểu đàn ông rất bận, có quá nhiều việc phải làm.
Đàn ông cần lên rừng xuống biển, cần xẻ núi ngăn sông, cần xây nhà cao, cần làm cầu lớn hay nhanh trí một chút thì làm người mẫu, làm ca sĩ hay diễn viên chứ làm rượu rắn để làm gì?
Chả lẽ đàn ông còn chưa đủ rượu uống hay sao? Từ rượu ta tới rượu Tây, từ rượu xanh tới rượu đỏ, từ rượu thật tới rượu giả, đàn ông hàng ngày đã cho bao nhiêu thứ vào miệng, cần thêm chút rượu rắn để làm gì?
Đó là chưa kể những sự thật trớ trêu: nhiều anh cả đời không uống rượu nhưng vẫn cố uống rượu rắn. Nhiều ông già tay chân run rẩy, đi còn chưa vững vẫn ráng sức nâng ly rượu rắn như nâng quả tạ, cố uống và hy vọng tràn trề.
Tại sao như thế?
Tất cả các loài rắn đều thắc mắc điều này, kể cả những loài chưa bị ngâm như rắn giun hoặc rắn mối. Và sự thắc mắc ấy thật ra rất chính đáng, đòi hỏi phải được trả lời một cách công khai và khẩn thiết.
Tại vì, rắn ơi, em đã khiến cho đàn ông hy vọng.


Chị xin nói ngay rằng sở dĩ loài người trở nên cao quý vì họ có nhiều hy vọng. Kẻ hy vọng được hiến thân cho hòa bình, kẻ hy vọng tìm ra những phát minh thay đổi lịch sử. Đa số kẻ hy vọng một cách tuyệt vọng được tăng lương. Và có những kẻ hy vọng vào rượu rắn, hay nói cách khác, hy vọng vào rắn ngâm rượu.
Theo quan niệm của các chàng trai này (một số khá đông trong đó chị quen), rượu rắn mang lại sinh lực, mang lại sức khỏe, mang lại “khả năng” (đừng hỏi khả năng gì) và mang lại hạnh phúc!
Đọc tới đây chắc em vô cùng bực dọc. Bất kỳ sinh vật nào trên trái đất này, kể cả rắn, chuồn chuồn hay thỏ con đều hiểu muốn hạnh phúc phải lao động, phải học tập, phải vùi thân vào khoa học chứ đâu phải vùi mồm vào chai rượu rắn.
Nhưng than ôi, rất nhiều gã trai không chịu hiểu như thế. Các gã đó tin tưởng một cách tội nghiệp, mãnh liệt và ngây thơ rằng, chỉ cần nhấp vài ly rượu đen sì có vài con rắn còng queo bên trong là hạnh phúc ập đến.
Đó là niềm đau xót nhất, khôi hài nhất và kỳ lạ nhất mà chị nhìn thấy. Chỉ cần làm một bài toán đơn giản, nếu ngâm con rắn là trở nên mạnh mẽ, thì tại sao không ngâm nốt con sư tử, con cá voi, con hà mã hoặc gần gũi nhất, con trăn?
Rõ ràng rượu rắn chỉ là một ảo tưởng, một thứ thuốc mê không hơn không kém. Rượu rắn đã làm cho biết bao chàng trai, biết bao đàn ông khỏe mạnh quên đi những điều đúng đắn phải làm, để tự đắm chìm trong ảo tưởng triền miên.


Cá nhân chị, mỗi lần đến nhà chàng trai nào có bình rượu rắn, bình càng to, chị thấy chàng đó càng nhỏ. Khi bình là vô tận,chị thấy chàng đó bằng không.
Chị thấy tội nghiệp cho em. Chị tự hỏi, tại sao em lại là nạn nhân lớn nhất của thói xấu này? Tại sao bọn châu chấu, chuồn chuồn hay bọn sâu róm không bị ngâm? Rồi chị rút ra kết luận: cái bề ngoài của em, cái sự dài của em đã gây ra cho đàn ông một số hy vọng đặc biệt. Nói một cách văn vẻ, em là nạn nhân của chính nhan sắc mình.
Giá em tròn như quả bóng hoặc mong manh như lá vàng, em đã không bị ngâm. Chị không thay đổi được đàn ông. Chị cũng không thay đổi được niềm hy vọng và khát vọng hão huyền của họ. Vậy để tự cứu mình, em hãy cố gắng khác đi. Hãy làm sao để đừng dài và đừng nhanh như thế nữa.
Chị chúc em thành công.


Lê Thị Liên Hoan



Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên