Powered By Blogger





Monday 23 March 2015

Chặt cây Hà Nội đã đi vào thơ, nhạc và văn điếu



Hà Nội và cây...






Hà Nội không còn tiếng ve
Không tán cây che hè phố
Hà Nội không mùi hoa sữa
Ban trưa đổ lửa lên đầu

**

Hà Nội sấu chẳng còn đâu
Ngẩn ngơ nỗi sầu con gái
Hà Nội giỏ xe trống trải
Nơi đâu sót lại phượng hồng


**

Hà Nội lạnh ngắt đêm đông
Con gió chạy không gì cản
Hà Nội mùa thu sạch lắm
Lá vàng cũng chẳng hề rơi

**

Bao bài hát hay một thời
"Xào xạc" thành lời khó hiểu
Bao vần thơ vương nhịp điệu
Hương thầm vắng thiếu trên tay

**

Bao bức tranh vẽ hôm nay
Chẳng còn bóng cây quen thuộc
Con hè chỉ còn hàng cột
Trên đầu dây buộc ngổn ngang

**

Hà Nội cây non xếp hàng
Đồng phục là vàng tâm đấy
Tiện lợi và hay biết mấy
Khỏi treo biển nói cây gì...

**

Thời gian rồi cũng trôi đi
Cây non sẽ thành cổ thụ
Đời chắt học theo sách cũ
Chặt cây mọi phố, lại trồng...


Lê thống nhất




Tình cây và người 






Khi một ai mất đi 
Không chỉ những người thân 
Mà cây cối trong vườn cũng thắt khăn tang 
Tình cây và người theo đạo lý Việt Nam. 
Giữa xuân này, Hà Nội khóc than 
Thương xót quá, ngàn cây bị giết 
Những lương dân lặng lẽ để tang 
Người khăn trắng tưởng niệm cây bị giết, 
Cây đeo tang nhớ đồng đội xa lìa! 
Cây cũng như người, muôn cây muôn vẻ 
Vóc dáng, tính tình, trăm sắc, ngàn hương… 
Cây gắn chặt với người trên mảnh đất thân thương 
Thăng Long, Đông Đô… cùng chung số phận. 
Từ đâu đến đám người lạ lẫm? 
Thích trồng một loài cây chúng muốn, chúng yêu 
Muốn đồng phục cả phố phường “hiện đại”, 
Muốn giết những gì không giống chúng nghĩ ra, 
Muốn cây cũng như người trên đất nước chúng ta 
Phải đổ khuôn theo mẫu hình chúng muốn! 
Thời đó hết rồi! 
Cây với người sống bản tính thiên nhiên 
Như trời đất bốn mùa luân chuyển… 
Không cùng lò như các anh, 
Cả hệ thống giống nhau: vô cảm, 
tham, ác, bạc tình, dối trá, lưu manh! 
Cây và người sống trọn nghĩa, vẹn tình 
Chung nỗi đau này, chung một dải khăn tang! 



Mạc Văn Trang
Hà Nội, 20/3/2015 



Xem clip của Giáo sư Xoay





Hỏi lâm tặc Hà Thành



Chặt hết cây xanh là thủ tiêu Hà Nội.
Xóa kinh thành Lý Công Uẩn nghìn xưa
Thăng Long ơi sẽ không còn lá phổi
Chính quyền thành lâm tặc hãi hùng chưa ?

Nghe lệnh ngoại bang từng phá chùa phá miếu
Giết oan mấy vạn người thời cải cách tang thương
Giờ tàn sát cây Hà thành phải do bạn vàng hạ chiếu ?
Để cờ sáu sao bay rợp phố phường ?


Thơ Trần Mạnh Hảo.
Sài Gòn ngày 20-3-2015


Điếu cây xanh - Đánh cây xiêu




Hỡi ôi!
Nhật Nguyệt xoay vần, bốn mùa thay lá, tưởng gốc bền thì tán mãi còn xanh.
Có ngờ đâu 1 hồi trống lệnh nhanh, vừa dứt tiếng đứt rồi thân cổ thụ!

Cứ ngỡ Thủ Đô vẫn là chưa đủ diện tích cây xanh trên một đầu người
Vẫn tưởng rằng Xuân nhuận sắc tươi, Tết trồng cây Xuân mãi còn viên mãn

Ấy mà nay biết lấy ai bầu bạn, đàn chim kia nháo nhác biết về đâu?
Tiếng rao rơi lạc phố đêm thâu, cơn gió nào lang thang tìm lá biếc?
Sáng nay đây:
Nhìn cây đổ cho lòng thương tiếc, lõi thân này còn rỉ máu nhựa tươi
Rễ bật lên mà nhớ khôn nguôi, tán cây kia những ngày che nắng lửa.

Mùa Thu nào không thoảng mùi hoa sữa, vị hương nào “ngọt ngào phố đêm đêm”?
Mùa Hạ nào nấn ná muốn dài thêm, ngày tan trường “cánh phượng hồng” ép vở.

Con đường Xuân những chùm hoa sưa nở, trắng tinh khôi như áo trắng Hà Thành.
Góc phố nào nghiêng nghiêng mái rêu xanh, lá bàng đỏ ấm cả mùa Đông phố?

Thử hỏi:
Mấy chục năm trải bao mùa bão tố, cắt tỉa cành vẫn là việc thường niên
Chặt những cây thân ngả cành nghiêng, sao đốn cả những thân thẳng khỏe.

Nạn xả ra là điều không ai muốn, trách nhiệm này đâu phải lỗi của cây
Nay cắt cành mai cưa gốc đó đây, phải hỏi đến bổng lương kia ai nhận?

Đừng tưởng cây vô tri an phận, cây là cây mà cây cũng là người
Đừng tưởng xung quanh chỉ vỗ tay cười, cười là cười đôi khi cười là khóc!

Nhìn phố quen hàng cây bật gốc, dáng cây nào lùi mãi kỷ niệm xưa
Rồi Hè sang nắng lửa ban trưa, bóng mát nào che dòng đời tất bật?

Thường nghe:
Thuốc có đắng chính là giã tật, lời thẳng nhiều khi lại thấy khó nghe 
Kẻ đớn hèn ấy là kẻ xun xoe, giọng lưỡi ngọt phải xem là có độc?

Làm việc lớn chớ nên “dục tốc”, xét thêm rằng “bất đạt” để trọn câu
Việc chung đưa tập thể lên đầu; việc đại sự hãy lấy dân làm gốc!

Nên chăng:
Những phố cũ cây vẫn xanh mầm lộc, cứ duy tu và trồng cấy đan xen
Thử nghiệm cây cho thổ nhưỡng thân quen, giống tốt giữ lấy mà phát triển.

Những phố đặc thù cấm làm tùy tiện, giống cây nào chọn để đặc trưng?
Đừng ép về những giống chỉ quen rừng, chớ ép tiểu thư với chàng trai miền núi.

Trai miền núi về xuôi trai tủi, tiếng khèn đêm đêm da diết nhớ thương
Tiểu thư lên non lại nhớ phố phường, nhịp guốc vọng mãi mãi vào ký ức.

Đồng lòng dân ấy là thêm sức, thêm cả vào đánh giá chuyên môn
Vạch rõ ra đâu là phố bảo tồn, đâu cải tạo và đâu là trồng mới

Khu ven đô hãy đang còn tươi mới, chính là nơi xứng đáng thử nghiệm cây
Những tuyến xuyên tâm tỏa khắp đó đây, sao chẳng thử mà chặt đi phố cũ?!

Than ôi!
Dăm chữ mọn biết làm sao cho đủ, kẻ học sinh mạn phép dãi đôi lời
Vài tiếng kêu lạc giọng mất hơi, phận dân đen dám mong đèn soi xét!

Mong Thăng Long mãi còn nguyên nét, dáng rồng bay trên một dải đất lành.
Cho Thủ Đô giữ vẹn sạch đẹp xanh, thế phát triển luôn đi cùng bền vững!

Để ngày mai bên nhà cao sừng sững, có cây xanh cho mềm lại bê tông.
Mạng lưới đường thành nang phổi mênh mông, giảm tiếng ồn và bớt đi khói bụi.

Nhìn cây đổ mà lòng thêm tủi, tiễn cây mà tưởng tiễn bạn vong niên
Dám mong người trách kỷ trước tiên, hậu trách nhân và quyết làm cho tốt!

Vài lời thảng thốt!
Biết tỏ cùng ai?
Đêm lạnh phố dài
Hồn cây về chứng!
 .
Nguồn: Hòa Nguyễn‎www.otofun.net

Tổng hợp: Hoàng Thanh Hải





Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên